Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vị Hôn Thê Của Thần Chết


Phan_18

“Phải đấy Như, thôi tụi mình lên xe đi, đứng chôn chân nãy giờ mỏi chân quá à!!!” nhỏ Huyền lên tiếng. Haizzz, bó tay hai anh em nhà này – tôi lắc đầu ngán ngẩm nhìn hai “ông, bà tướng” kế bên, liếc mắt sang nhìn tên Chun thì thấy hắn có vẻ thoáng “xúc động” trước cái xe, nhưng nhanh lấy lại ánh mắt điềm tĩnh và lạnh lùng của một tử thần – hứ, cũng không thèm nhìn người ta đáp lễ lấy một cái!. Chúng tôi trèo lên xe, vẫn như thường lệ, tôi ngồi cạnh anh Minh, còn nhỏ Huyền thì cứ đeo dính tên Chun. Hừ, vậy mà nói là không để nhỏ ta đeo bám, đúng là nói ngang!!!

“Như, mắt em hơi quầng lên kìa, bộ tối qua không ngủ hả?” anh Minh hỏi đúng tim đen tôi luôn, tôi và tên Chun nhìn nhau khó xử…

“E…hèm” tên Chun tằng hắng

“Ơ…Dạ…dạ phải, tại lạ chỗ nên em không ngủ được…Hêhêhêhê!!!” tôi lại nói dối anh Minh nữa rồi!!!

“Ủa, hôm nay sao thần sắc anh Chun kì vậy nè, hai mắt thâm quầng, mặt lờ đờ như mất ngủ í!” làm như “thứ gì” không bằng, “thần sắc” sao? Sao mà quan tâm thế??? Khoan, nhỏ ta vừa mới hỏi gì vậy???...Oái…Sax,…sắp bị phát hiện rồi…sax…

“Khụ…khụ…khụ!!!” nhỏ Huyền phán một câu xanh rờn làm tôi ho sặc sụa

“Không sao chứ Như?” anh Minh hỏi

“Dạ không sao, tại em, tại em sặc nước bọt ấy mà! Hihihihihi!”

“Hai cái người này lạ thật, đều mất ngủ, đều thần sắc bất ổn, bộ tối qua hai người thức khuya cùng nhau hả?” lại tiếp tục

“LÀM GÌ CÓ” đồng thanh

“Đúng là khả nghi mà!” nhỏ Huyền trợn to đôi mắt dò xét hết nhìn tôi rồi lại nhìn tên Chun trịp trặc, vuốt vuốt cằm, nhìn chăm chú 2 người bọn tôi

“NHÌN CÁI GÌ MÀ NHÌN!” lại đồng thanh

“Thôi thôi, Huyền, nhóc đừng chọc hai người họ nữa, chắc tại Chun cũng khó ngủ ở chỗ lạ thôi mà!” Minh đại nhân từ bi gỡ rối cho chúng tôi. Nếu nhỏ Huyền mà biết được sự thật chắc xé xác tôi ra luôn cho coi, xong rồi lại nghi ngờ tôi thích tên Chun, giành giựt cấu xé tình yêu với nhỏ nữa thì nguy!!!

Haizz, zời ạ! Cuối cùng cũng tới nơi, nãy giờ ngồi trên xe mà cứ như cực hình, run cầm cập chỉ sợ nhỏ “thẩm phán” kia lại phát hiện ra thêm điều gì thôi! Tôi được chú tài xế mặc vest đen, đeo kính đen và dây bộ đàm đen (ngầu dễ sợ) tặng kèm một nụ cười và đẩy cửa mời bước ra…

Wow!!! 0_0. Một khu vui chơi rộng hơn cả rộng, đây mà gọi là cá nhân sao??? Cánh cổng to cao đồ sộ đeo dòng chữ “Funland” to tổ chảng, “bự” không thể nào tưởng tượng nổi, khu vui chơi cách bãi biển không xa lắm nên không khí rất trong lành, anh nắng không quá chói chang, chúng tôi bước vào cánh cổng to cao ấy, đi ngang qua bãi gửi xe và quầy bán vé, vào thẳng phía bên trong…

“Sao ngộ thế, Huyền bảo là khu vui chơi cá nhân mà, sao lại lắm người vậy?” tôi hướng mắt về “chùm người” đông nghẹt trong khu giải trí mà lòa cả mắt

“Hihihi, thì cá nhân thôi, nhưng Huyền kinh doanh để kiếm thêm ít tiền tiêu vặt ấy mà!!! Hihihihi!” nhỏ Huyền tỉnh bơ. Sax, tiêu vặt, chỉ tiêu vặt thôi mà xây nguyên cái khu vui chơi tổ chảng với biết bao nhiêu trò đẳng cấp nước ngoài, nhỏ này có điên không đấy! Ờ, nhưng mà nếu không kinh doanh thì lại càng phí, để khu vui chơi to đùng này trống huơ trống hoác không có người đến vui chơi thì quả là quá hoang phí!!! Xem ra nhỏ này cũng thông minh!

“Thôi! Mấy nhóc cứ đứng đây hoài, vào nào!” anh Minh lên tiếng rồi đẩy hết “lũ” chúng tôi vào bên trong!

Sướng ghê! Chúng tôi không cần phải mua vé mà con được đón tiếp nồng hậu nữa chứ, đi đâu mấy người nhân viên mặc “gi-lê đen khoác ngoài sơ mi trắng cũng cứ: “chào các tiểu thư, các thiếu gia ạ!”. Làm ngượng muốn chết, nhưng cảm giác này cũng thích thích, luôn được mọi người chú ý như “thú ngộ” vậy!!! Háháhá… (đúng là 1 con thú ngộ à nghen!)

Biết bao nhiêu trò chơi cảm giác mạnh đều “bị” tôi chơi hết sạch luôn, nào là vòng quay siêu tốc, đu dây trời, tàu lượn thần tốc, rồng bay phượng múa hay rồng lê phượng lết gì đó tôi cũng đã chơi nốt, vượt thác, trượt cỏ nhân tạo, trượt cát nhân tạo, trượt tuyết nhân tạo, cá chép lộn nhào,…Sau các trò bạo lực mà chỉ có mỗi một mình tôi chơi – thật ra là cũng có vài trò mấy người kia tham gia, thì tới các trò lãng mạn và “êm ái” hơn, nào là cáp treo – nắng thấy ghê mà cảnh cũng đẹp thấy ớn, rồi đến thủy cung, đạp vịt…

“Này, từ nãy tới giờ em toàn chơi mấy trò bạo lực không à! Bó tay luôn” anh Minh mặc chiếc áo phao màu cam ngồi kế bên tôi, chân vừa đạp, miệng thì thốt lên lời “ca ngợi và ngưỡng mộ”

“Em mà, nhìn zậy chứ không phải zậy đâu nha, nhưng mà nhìn không phải zậy thì nó là zậy đó! Hahahahaha!” tôi đùa

“Em đúng là nói chuyện hại não hết sức. Ngộ thiệt nha, tất cả những thứ đặc biệt của con trai lẫn con gái đều quy tụ về em hết, đúng là bản tính khác người!” anh Minh lắc đầu ngao ngán nhìn tôi

“Anh này, đang nói chuyện trò chơi thì lại bay sang chuyện tính cách của em à! Cái này người ta gọi là ăn cơm dưới núi nói chuyện trên trời đó hiểu chưa hả?” tôi trề môi đùa cợt

“Hơhơ, còn em, ăn cơm trên nóc nói chuyện sóc óc đó!”

“Hahahahahahaha!!!”

“Hahahahahahaha!!!”

“Hai người kia, tâm tình gì thế, đua vịt không?” nhỏ Huyền với tên Chun nãy giờ lạch đà lạch đạch đằng sau, cuối cùng cũng “ngoi” lên được bằng chúng tôi, nhỏ ta dẩu môi ra, mặt hiện lên hai chữ “thách thức” còn tên Chun thì mặt vừa thách thức vừa bực dọc, chắc tại nãy giờ hắn ta “đổ mồ hôi, sôi nước mắt” mới “trèo” lên được đến đây trong khi tôi với anh Minh thì nhởn nhơ nhàn hạ, thanh thản đạp từ tà từ từ nhưng vẫn dẫn đầu nên thế, chưa kể, ngồi cùng thuyền với nhỏ Huyền thì chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối và phiền phức (ngồi zới bà chị còn rắc rối và phiền phức hơn nữa í!)

“Đua vịt??? Là gì thế?” anh Minh ngơ ngác, hết nhìn hai người “đồng hội đồng thuyền” bên kia rồi lại nhìn tôi

“Đua vịt là đạp thuyền đua đó!” tôi thuyết minh

“Àaaaa! Đã hiểu đã hiểu, chơi luôn!” sau “lời phán” của anh Minh, nhỏ Huyền cười đắc ý còn tên Chun thì bỉu môi. Hai người bọn họ cuống quýt, cứ thế “lao đầu lao cổ” đạp “tới bến” trong khi tôi với anh Minh cứ nhởn nhơ…tâm sự! Hahahaha, hai người bọn họ bị chơi một cú đau chí mạng luôn rồi! Hahahahahahahahaha!!!

Không nói cũng biết, sau khi “ngoi lên bờ” tôi với anh Minh bị nhỏ Huyền rủa xả tới tấp, kèm thêm ánh mắt vừa lửa vừa băng của tên Chun…haizzz…có chút phiền nhưng chơi bọn họ thật là vui quá đi!!!

Màn tiếp theo…chính là leo núi ngắm hoàng hôn…xuất phát thôiiiii!!! (Tuệ Như khai màu đầu tiên)

CHAP 44: CÓ THỂ COI LÀ VẬN MỆNH?

Chúng tôi leo lên một ngọn núi, những bậc thang bằng đá từ bước thấp tới bước cao khiến bốn người bọn tôi mệt lả, ngọn núi này dùng để ngăn cách vùng biển chúng tôi đang ở với thành phố Nha Trang, nghe nói, đây là một nơi rất khó tìm nên cũng không nhiều người leo núi ở đây, một khi đứng trên đỉnh núi này, quang cảnh thành phố biển và hoàng hôn sẽ hiện lên trong vô vàn thơ mộng và lãng mạn, vì thế, ngọn núi này có tên là Sunny, nếu ai ngắm hoàng hôn nơi đây, điều ước sẽ hóa thành sự thật, chuyện ấy thì ai trong chúng tôi cũng đều biết rồi. Nhỏ Huyền còn kể cho tôi nghe một truyền thuyết rằng, ở ngọn núi này, nếu một nam một nữ cùng ngắm mưa và đón bình minh cùng nhau thì chắc chắn sẽ rơi vào biển tình, nhưng trước giờ ở nơi đây chưa bao giờ có mưa cả, núi Sunny mà, dù cho là vùng cách đây chỉ khoảng một trăm mét mưa xối xả thì nơi này vẫn hanh khô và đầy ắp ánh sáng mặt trời, nên chuyện rơi vào biển tình là không thể và sẽ không bao giờ xảy ra với bất kì ai. Kể ra cũng ngộ nhỉ, nếu đã mưa tầm tã tới sáng thì làm sao mà có bình minh được, vả lại, ai cũng lên núi này để ngắm hoàng hôn, hiếm có người nào leo trèo cực khổ để ngắm bình minh lắm, bởi từ chân núi lên đến đỉnh mất những 3 tiếng đồng hồ!!! Nãy giờ trèo “đổ mồ hôi sôi nước mắt” mà chưa được 1 phần 3 đoạn đường, haizzzzz, chắc chết mất thôi!!!

“Tiêu rồi tiêu rồi, đi không nổi nữa rồi, phì phò phì phò!!!” nhỏ Huyền ngồi bẹp xuống bậc thang rên rỉ, thở dốc, mặt mũi mồ hôi mồ kê

“Phù phù!!! Cố lên Huyền ơi!!!...Ơ…sao mặt Huyền xanh lè thế kia? Ổn không đấy?” tôi cũng mệt không kém, lấy chút hơi sức cuối cùng khom người xuống hỏi thăm nhỏ Huyền

“Phù…phù” những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt xanh như tàu lá chuối của con nhỏ, không nói được lời nào, nhỏ Huyền nhắm ghiền hai mắt lại, một tay ôm chặt bụng, một tay đặt lên ngực hít hơi

“Nhóc không sao chứ? Chắc không phải chỉ là mệt thôi đâu đúng chứ?” anh Minh lo lắng tiến sát lại gần tôi và nhỏ Huyền, ân cần lau những giọt mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán cao của đứa em gái

“…” tên Chun – người dai sức và bền bỉ nhất nãy giờ, cũng đúng thôi, hắn ta là Thần chết cơ mà. Tên Chun tiến lại gần, không nói không rằng, đưa cặp mắt tò mò pha chút quan tâm chiếu thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái vốn vui vẻ và nhí nhảnh, nay lại ngồi chèm bẹp nhăn nhó trong mệt mỏi và đau đớn

“Em…em…đau…đau bao tử!!!” nhỏ Huyền nhăn nhó mặt mũi, gồng từng chữ, hai mắt nhắm tít, khuôn mặt càng lúc càng tái mét

“Sao cơ? Đau bao tử á? Hồi nãy nhóc ăn những gì thế?” anh Minh lo lắng, hoảng hốt hỏi

“Hồi nãy, khi…đi với Chun…em ăn liếm liếm và…và uống nước chanh!” trong đau đớn, một lần nữa, nhỏ Huyền vẫn không hề quên được tên Chun dù khổ sở thế nào, ánh mắt hồn nhiên và có ý muốn nói: không sao đâu, chiếu thẳng đến cặp mắt dò hỏi của người con trai. Họ đang nói chuyện với nhau bằng ánh mắt sao???...Tên Chun lo cho nhỏ Huyền lắm à??? Hắn…hắn ta thích nhỏ rồi sao???...

“Nước chanh à? Trời ơi, trước giờ nhóc đâu có uống được nước chanh, sao khờ thế hả?” anh Minh nổi giận trước cô em gái ngốc của mình

“Hai à! Em không sao đâu!... Mọi người đi trước đi, em trèo xuống núi về nhà nghỉ ngơi là được rồi!” nhỏ Huyền thều thào, trong ánh mắt của nhỏ, có vẻ như dù rất muốn được tên Chun đi cùng, được hắn ta cõng mình trên lưng và xuống núi, chăm sóc cho nhỏ…, nhưng, có một thứ gì đó đã chặn ngang ước muốn nhỏ nhoi ấy…Tên Chun không nói không rằng, có chút đau xót và thương tâm hiện lên trong ánh mắt bí ẩn, một chút luyến tiếc, một chút ân hận, tái lòng…!!!

Hai người bọn họ nhìn nhau, một ánh mắt đang đau đớn trong vô vọng, một cửa sổ tâm hồn khép hờ nhưng vẫn hé lộ một chút thương tâm đối với người con gái trước mặt, một tia mắt buồn hiện lên sau hàng mi của…của tôi…, một chút gì đó xót xa nhưng lại chần chừ của người con trai còn lại! Tất cả đang hiện lên như một vở kịch vậy, chúng tôi bất động trước cái nhìn của nhau, sầu một chút, đau một chút, xót một chút và đắng cay một chút! Từng cảm giác chia phối tâm hồn, từng mảng tâm trạng tách rời ra, khiến tôi như tê dại và vô suy nghĩ!!!...Những cảm giác tâm hồn này, có thể xem là vận mệnh tương lai chăng???...

CHAP 45: ĐỪNG RỜI BƯỚC

Thôi nhìn Chun và Huyền…Một loạt suy nghĩ khác lại ùa về…Thật sự, tôi không thể nào yên tâm được khi để nhỏ Huyền về một mình, con nhỏ là Best Friend của tôi từ thời cấp 3 rồi, thân thiết hơn mọi người, nó biết cả tôi lẫn những điều về tôi, tôi cũng thế, mà đã là Best Friend thì làm sao có thể bỏ nhau trong lúc khó khăn được chứ, không đành để nhỏ thế này…

“Thôi, hay tụi mình xuống núi đi, Huyền không thể tự đi xuống được đâu, ngày mai chúng ta đi chơi cũng được!” tôi nói

“Thôi, Huyền…Huyền có thể tự xuống được…mọi người đừng nên vì Huyền mà làm lớn chuyện, đau một tí là hết thôi, cái này chẳng thấm thía gì lắm đâu, mọi người cứ leo tiếp đi, Huyền ngồi đây một lát rồi về, không sao đâu! Đi tiếp đi nha, nha!” nhỏ Huyền cười gượng gạo, thều thào nói không ra hơi. Khổ thật, cái con nhỏ này lúc nào cũng thế, lúc thì luôn phiền phức, lúc lại trở nên hiểu chuyện làm cho không ai là không quan tâm và yêu thương nhỏ được, từ năm học cấp hai nhỏ đã bị bệnh khá nghiêm trọng về bao tử, không được ăn đồ chua, sức khỏe thì yếu mà cứ cho mình là mạnh mẽ, thật là, bây giờ nhỏ mà không uống thuốc ngay thì thế nào cũng nhập viện như hồi đó cho xem

“Không được, Huyền phải để mọi người đưa về thì mọi người mới an tâm chứ! Đừng cố tỏ ra cứng cỏi nữa!” tôi gằng giọng

“Như à! Chẳng phải là Như muốn lên đỉnh núi cầu nguyện trước hoàng hôn cho bà ngoại mau khỏe lại sao?!? Đừng có vì Huyền mà làm lỡ mất cơ hội, ngày mai là phải về Thành phố rồi mà!” nhỏ ta vẫn cứ cứng đầu. Thiệt tình, nhỏ nghĩ tôi là loại bạn thế nào cơ chứ?!? Bạn mình đang lúc đau ốm mà tôi còn có thể ung dung đi ngắm hoàng hôn được sao? Mặc dù ý định của tôi là sẽ lên núi cầu nguyện cho bà ngoại, nhưng chuyện nhỏ nhặt đó trong tình huống nguy cấp này không còn to tát nữa rồi, nhỏ mà ngất ra đây thì lớn chuyện cho mà coi!

“Như, Chun, thôi hai người cứ đi lên núi đi, anh đưa nhóc Huyền về được rồi, đừng vì bọn này mà để lỡ cuộc vui!” anh Minh dìu nhỏ Huyền đứng dậy, nhẹ nhàng nói

“…”

“…”

Tận sâu trong ánh mắt nhỏ Huyền, tôi hiểu rõ nó đang hiện lên những gì, những khát vọng gì, những mong muốn gì, không muốn lìa xa, không muốn bỏ lại người con trai ấy, và lại càng không muốn người con trai ấy bỏ mặc mình mà cùng vui chơi với cô bạn thân của mình. Ai hiểu rõ nhỏ bằng tôi cơ chứ? Nhưng dường như có một thứ gì đó đang chặn lại cái mạch nguồn ước muốn và mong mỏi ấy của nhỏ, muốn nói nhưng không thể có lẽ vì một điều gì đó, muốn khẩn cầu nhưng lại càng không thể nói ra, có chút muốn quên và níu kéo, cảm giác của nhỏ đều hiện rõ qua ánh mắt, cái cảm giác mà tôi đã từng trải qua…nên thấu hiểu rất nhiều…! Có lẽ, giữa Chun và Huyền đã xảy ra sự việc nghiêm trọng gì đó nên mớo thế, hoặc cũng có thể…bọn họ…đang…đang thích nhau cũng nên…Nếu vậy, mình càng không thể đi riêng với tên Chun!...

Nhỏ đưa ánh mắt buồn lướt nhẹ qua Chun và tôi, cười dịu một cái rồi nhắm hai con mắt mệt mỏi

Tôi…tôi…tôi…tôi không muốn bạn thân mình phải như thế, có thể, đây sẽ là một câu nói khiến tôi phải ân hận và khó xử, nhưng tôi vẫn không muốn rút lại ý định…

“Huyền, hay để Chun đưa Huyền về, Như…Như…Như muốn…muốn cùng ngắm hoàng hôn với…với…anh Minh. Hai người…đi cùng nhau đi…Như sẽ cùng đi với anh Minh, muốn cùng…cùng cầu nguyện dưới hoàng hôn…cùng leo núi…và…và xuống núi…!!!” tôi nói một cách lắp bắp, lời nói của tôi như thiếu suy nghĩ vậy, không còn nghĩ thêm được gì cả, thật sự tôi không hiểu điều gì đang xảy ra giữa Chun và Huyền hay tôi, Chun và Huyền, không hiểu gì cả, nên có lẽ, tôi chỉ biết tác hợp cho họ mà thôi! Thật sự…tôi…hình như…hình như tôi thật sự không muốn…và cũng không biết vì sao tôi không muốn mà miệng vẫn thốt lên những lời đó! Không kiểm soát được bản thân mình nữa rồi! Từ sau khi quên được anh Minh, lần đầu tiên tôi mới có lại cảm giác vô tri này, nó dường như sắp trở thành căn bệnh mãn tính của tôi mỗi khi đứng đối diện với con người ấy…!!!

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tâm trạng thảm thương khi nãy giờ lại càng não nề hơn, anh Minh nhìn tôi có chút ngạc nhiên và một tí gì đó tôi cũng không rõ, nhỏ Huyền như bừng tỉnh khi nghe những lời ấy, còn Chun…Chun thì…sắc lẻm…đăm đăm…lạnh lùng…và khiến tôi…hơi thắt lại…nhỏ bé…hèn nhát hơn…

“Như…” nhỏ Huyền thốt tên tôi không thành lời, đôi mắt to tròn chiếu trực diện lên khuôn mặt vô cảm giác của tôi

“…” không nói gì, và tôi cũng không hiểu được anh Minh đang muốn nói gì và nghĩ gì, có chút suy tư, thấu hiểu, một chút mông lung trong đôi mắt đen tuyền long lanh

“Nói thật?” tên Chun nãy giờ không nói câu nào, chỉ nhìn tôi trân trân một cách căm phẫn, mới thốt lên được lời lạnh băng

“…gật…gật…” lại một lần nữa…

“…” một ánh mắt có chút đáng sợ, đau lòng của người con trai đang nhìn về phía gương mặt đang cúi gằm của tôi

Như sợ bị lộ tẩy, tôi chỉ biết cúi gằm, không muốn ngước lên nhìn ai, và cũng không biết mình đang sợ bị phát hiện điều gì nữa, hơi đau ở lồng ngực, có chút ngẹt thở…

Chun vẫn nhìn tôi…ánh nhìn sắc lẻm pha lẫn tuyệt vọng…

Tôi liếc mắt lên nhìn lén người con trai ấy, thì thấy gương mặt anh ta đanh lại, Chun không thèm nhìn tôi nữa…

“Anh…anh Minh để nhỏ Huyền cho tên Chun chăm sóc đi, em với anh cùng leo núi, anh…anh mau lên…nếu không sẽ không xem được mặt trời lặn đó!” tôi gượng cười, nhìn anh Minh một cái rồi quay mặt đi, bước tiếp những nấc thang còn lại…………………nhưng…dường như…tôi không còn sức để bước tiếp nữa rồi! Quãng đường còn lại xa xăm quá, còn tôi thì cứ dốc hết sứ lực để leo đến đỉnh, cái đỉnh núi cao vời ấy như một thứ gì tôi đang dần tiến tới và cố nắm chặt nó, nhưng, đã…đã không được nữa rồi, bước một bước trong thất vọng, hai bước với nỗi thương tâm…!!!

“Như à!”

Một tiếng gọi, khiến cho toàn thân tôi khựng lại hoàn toàn…!!!

CHAP 46: HOÀNG HÔN

Tiếng gọi đó là của…anh Minh…

“Em để anh đưa Huyền về được rồi! Chun, cậu ở lại với Như đi!” giọng nhẹ nhàng của anh Minh lại vang lên, anh ấy sao thế? Đang từ chối tôi à? Không lẽ, anh ấy hiểu tôi đang nghĩ gì sao? Không phải thế chứ? Nhưng tại sao anh Minh không để hai người bọn họ bên nhau?... – hàng loạt những thắc mắc lại hiện ra trong đầu tôi, quay người lại, tôi thấy anh mắt tên Chun vẫn như một tảng băng, không một chút chần chừ, tên Chun liếc tôi một cái rồi nắm lấy cổ tay nhỏ Huyền, chuẩn bị bước xuống bậc thang bên dưới…thì…thì bị anh Minh giữ chặt bả vai từ đằng sau…

“Để tôi đưa Huyền về!” giọng anh Minh bỗng nhiên trầm hẳn lại, con mắt sắc lẻm hiện lên một ánh gì đó hơi lạnh lùng, đau đớn và giận dữ! Sao thế nhỉ? Anh Minh giận gì cơ chứ???

Nói rồi, anh Minh dìu nhỏ Huyền đi, bàn tay đang nắm chặt cổ tay nhỏ Huyền của tên Chun lìa ra, nhỏ Huyền cũng không do dự, đi theo anh Minh, không ngoảnh đầu nhìn lại……Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này? Tại sao tình huống lại trở nên căng thẳng đến thế? Giữa 3 người bọn họ xảy ra khuất mắc gì sao? Nhưng mà…tên Chun…vẫn đứng đó…

Tên Chun phóng ánh nhìn xa xăm hướng đến người con gái đã khuất xa, còn tôi…thì nhìn vào cái lưng dài và rộng của hắn…

Một lúc sau, tên Chun quay đầu lại, một ánh mắt lạnh lùng, tên Chun không nhìn tôi lấy một cái, bước đi trên những bậc thang cao và dài còn lại…hắn thật sự không đuổi theo nhỏ Huyền sao? Không hối hận khi đi với tôi à?...Đừng nói tên này yêu quá hóa đù đấy nhá! Phải đuổi theo tình yêu của mình chứ? Tôi đã tạo cơ hội cho hai người rồi mà còn không biết trân trọng, đúng là cái đồ “ngu đần si độn”

…một nấc thang…tôi bước đằng sau hắn…không nói không rằng…

…hai nấc thang…cũng thế…

…một loạt nấc thang…

…tôi tiến lên, bước bằng nấc thang với hắn…

“Sao…sao…sao không đi cùng với Huyền?” tôi lắp bắp hỏi

“…”

“Tôi…tôi không có ý gì đâu?”

“…”

“Lúc nãy…tôi…tôi nói vậy là để anh với nhỏ Huyền được ở cùng nhau thôi!”

“…” tên Chun có chút khựng lại…nhưng rồi lại bước tiếp, càng ngày càng đi nhanh khiến tôi đang cố đi bằng hắn mệt đến bở hơi tai

“Nói sạo đó…không phải thật đâu! Tôi nói vậy để tạo điều kiện cho anh với nhỏ Huyền thôi!”

“…”

“Hồi nãy, tôi không có nói thật đâu! Cái chuyện mà muốn cùng ngắm hoàng hôn, leo núi, xuống núi…gì đó, là nói sạo hết, thật mà!” vừa bước nhanh trên những bậc thang, tôi vừa lèm bèm giải thích

“…”

“Anh có nghe không đấy?”

…dừng lại…tên Chun khựng lại, không bước tiếp nữa!

…nhìn chằm chằm…hắn ta chỉa thẳng ánh mắt sắc lẻm về phía tôi…nhìn chằm chằm…

“Tôi…không cố ý chọc tức anh đâu…chỉ là muốn giải thích thôi! Sợ anh giận!” tôi lí nhí trong miệng, không dám nói to

“Tại sao tôi phải giận?” câu đầu tiên tên Chun nói ra từ lúc nãy tới giờ

“Thì…thì tại tôi thấy anh không thèm nói chuyện với tôi nên tôi mới giải thích, nói thật đấy, tôi hết thích anh Minh lâu rồi, hồi nãy toàn bộ là nói sạo!” tôi lại lải nhải

“Hơ, đó là chuyện của cô, giải thích với tôi làm gì?” tên Chun hếch mắt

Ủa? Ờ ha, mà nãy giờ mình giải thích với hắn ta làm gì nhỉ? Tại sao phải giải thích? Tại sao phải sợ hắn giận? Mà mắc gì hắn phải giận chứ?

“Ơ…Ơ…tại…tại…tại tôi thấy anh không đi với nhỏ Huyền!” hichic, zời ạ! Mỗi khi bị quê độ tôi lại đưa ra những lí do củ chuối vô cùng, chẳng ăn nhập gì cả, nói xong rồi mới thấy mình ngu

“Hơhơ, nhảm nhí, chuyện đó thì có liên quan gì tới cô! Vả lại, đừng có lèm bèm nữa, nhức cả cái lỗ tai!” tên Chun nhăn mặt cảnh cáo tôi rồi bước đi tiếp! Zời ạ! Lại phải đuổi theo hắn nữa sao?!? Mệt quá đi mất, nãy giờ không biết tôi leo được mấy ngàn cái bậc thang rồi đây! Huhuhuhuhuhuhu

“Nè! Đợi với!” thấy tên kia bỏ tôi cả một quãng xa, tôi gọi í ới. Hichic, đồ vô tình, tôi la lên như thế mà hắn vẫn bỏ đi được, không thèm bước chậm lại nữa chứ! Đồ bủn xỉn!!! – vừa nghĩ tôi vừa lao như điên cho kịp hắn, ghét nhất là bị bỏ lại đằng sau đấy nhé!

Tức thật! Cứ mỗi lần tôi chạy lên kịp ngang hàng với hắn, thì hắn ta lại kình tôi một cái khiến suýt nữa thì tôi bật ngửa ra đằng sau! Cái tên này! Ghét tôi thì nói đại ra đi, đừng dùng ánh mắt để “hại người” chứ! Nhưng…nhưng vui thật đấy! Hihihihihihi…

Đang trong khoảnh khắc “tận hưởng” niềm vui, cái tên kia lại thoắt một cái trèo tít lên trên kia rồi, ức thật, sao số tôi cứ phải chạy theo hắn thế nàyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!!!!!!!

Nãy giờ hình như cũng mất khá nhiều thời gian, tôi nhìn cái đồng hồ đeo tay màu trắng của mình: 17giờ! Oái, không đi nhanh thì mặt trời lặn mất!

Ơ, mà hình như đỉnh núi ở kia rồi!!!

…Tôi bước thật nhanh, tên Chun đã trèo lên được đỉnh rồi, phải lên nhanh mới được, không bị lạc thì nguy…

…một bước…

…hai bước…

…ba bước…

…chín bước…

“…Xoạt…Oái…”

…một thứ gì đó đang níu lấy tay mình…giật mạnh…và…

“Uỳnh…”

“Có sao không?” giọng hốt hoảng, ánh mắt lo lắng nhìn trân trân…

“…”

“Ờ! Không sao rồi!” nãy giờ tôi mới kịp hoàng hồn sau cái vụ khủng khiếp vừa mới xảy ra…nhìn lại nấc thang tôi vừa bước qua…toàn rêu xanh bám quanh…thảm nào trơn đến thế…xém nữa thì tôi “gặp ông bà” rồi, lăn từ đây mà xuống mấy ngàn mấy tỉ bậc thang bên dưới chắc tôi bầm dập quá, may mà có…có…có tên Chun kéo tôi lại

Rồi sau đó…

“…trợn tròn…trợn tròn…”

“…”

…bốn mắt nhìn nhau…

Khoan đã, lúc nãy hình như…hình như…hắn ta…kéo tôi lại và…tôi nằm tỏm gọn trong lòn hắn thì phải…

Trời…đúng rồi chứ còn hình như gì nữa…tay tôi…còn đang nằm trong lòng bàn tay hắn kia mà…khoảng cách cũng không xa lắm mà…rất gần…

…nhìn nhau…

…nhìn tay…

…giật tay lại…

…giật tay lại…

…ngượng ngùng…

…ngại ngại…

Không lẽ! Khi nãy tên Chun kéo tay mình lại rồi lôi mình vào lòng hắn luôn sao?!? Hax, không ngờ, bao lâu nay rồi mà hắn ta vẫn không bỏ được cái thói dê xồm, tôi đang định tạo dáng “bảo vệ thân thể” như thường lệ thì…

“…nhăn nhăn…”

“Này này, anh sao thế, sao mặt mũi nhăn tít thò lò thế kia?”

“…nhăn nhăn…”

Oái, lưng tên Chun đang tựa vào cái gốc cây to kia, không lẽ hồi nãy tôi “rơi tự do” vào lòng hắn với “vận tốc” nhanh đến nỗi khiến cho lưng hắn đập vào cái cây kia à!!!???!!!

“Này, xê ra tôi xem!” tôi lại gần hắn, lấy tay khều khều lên vai hắn. Một tay tên Chun đang ôm bả vai sau phía bên trái của mình, một tay thòng xuống…

“Trời! Anh bị xước lưng rồi nè!!! Có sao không? Đau lắm không?” tôi nhìn cái vỏ cây to rồi lại nhìn lưng tên Chun, chiếc áo sơ-mi xám sọc đen đã bị mài rách, xơ đến nỗi thấy cả cái lưng trầy xước te tua đang rỉ máu của tên Chun…trợn mắt hoảng hốt…

“…lách tách…lách tách…lách tách…”

“Whattttttttt? Mưa à??????????? Giờ này sao??????????” mấy giọt nhỏ li ti nhiễu xuống đất kêu lên những tiếng lách ta lách tách, gió thổi làm chúng tạt hết vào mặt tôi…khiến tôi la bài hải (phản ứng đặc trưng của loài khi thấy mưa!)

“…”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .